Người dịch: Whistle
Đặc biệt là tay phải, ẩn chứa sức mạnh khủng bố, chỉ cần chạm vào, cho dù là tu vi nào cũng chết.
“Rầm!”
“Phụt!”
Chỉ trong chốc lát…
Bên cạnh Triệu Khổ Tâm đã xuất hiện một đống thi thể.
Ngưu Nham cau mày, tuy rằng binh lính Xích Tiêu quân rất đông, nhưng đó đều là binh lính của người khác, tinh binh do gã ta huấn luyện cũng chỉ có nhiêu đó.
Tiếp tục như vậy, cho dù chắc chắn có thể mài chết Triệu Khổ Tâm thì bọn họ cũng sẽ bị tổn thất nặng nề.
“Đám người Tô Ác đang làm gì?”
“Ra tay!”
“Vâng!”
Theo mệnh lệnh được truyền đạt, mấy cao thủ Hắc Thiết đang định xem kịch cũng phải tham gia, đối phó với Triệu Khổ Tâm đang điên cuồng.
“Giết!”
Tiết Tiêu vung trọng côn đánh mạnh xuống.
Tô Ác mặt mày lạnh lùng, Băng Phách Kiếm Chỉ điên cuồng bắn ra.
Lữ Cung, Dương Vân Dực…
Rất nhiều cao thủ phối hợp với quân đội, vây giết Triệu Khổ Tâm.
“Ầm!”
“Ầm!”
Tiếng va chạm dữ dội vang lên liên tục, Tô Ác kêu lên một tiếng đau đớn, còn chưa kịp phản ứng, cánh tay đã bị người ta xé toạc.
Đau đớn khiến Tô Ác hét thảm.
Cây côn trong tay Tiết Tiêu cũng gãy, cả người bay ngang ra, sống chết chưa rõ.
Từng binh lính cũng lần lượt bỏ mạng.
Còn Triệu Khổ Tâm, người đã chiến đấu đến bây giờ, càng thêm điên cuồng, vung tay vung chân, tuy nhìn thì có vẻ không có chiêu thức gì, nhưng chỉ cần chạm vào là chết hoặc bị thương.
“Lão ta ngày càng mạnh.”
Ngưu Nham tiến lên một bước, vẻ mặt nghiêm túc:
“Không thích hợp.”
“Đúng vậy.” Dương Thế Trinh nheo mắt:
“Khí tức trên người Triệu Khổ Tâm có chút cuồng bạo, ừm… Lão ta muốn đột phá!”
“Đột phá?” Mọi người nhìn Dương Thế Trinh.
“Đúng vậy.” Dương Thế Trinh gật đầu, vẻ mặt kinh ngạc:
“Rõ ràng là lão ta không cam lòng chết như vậy, muốn liều mạng, dùng một số bí pháp để kích thích tinh nguyên của bản thân, xung kích Hắc Thiết đỉnh cao.”
“Thành công thì nhục thể viên mãn, thất bại thì hồn phi phách tán.”
Dương Thế Trinh rất bội phục quyết định của Triệu Khổ Tâm, đặt mình vào chỗ chết để cầu sinh, quyết tâm và ý chí như vậy, Dương Thế Trinh mặc cảm không bằng.
“Niết Bàn ấn!”
Có người đột nhiên nói: “Niết Bàn ấn của Phật môn!”
“A!”
Tiếng gầm rú vang lên từ chiến trường bên dưới.
Triệu Khổ Tâm toàn thân đầy máu, ngửa mặt lên trời hét lớn, Nguyên Lực không ngừng nghỉ trong cơ thể điên cuồng cuộn trào, kích thích da thịt đến mức chảy máu.
Đau đớn…
Triệu Khổ Tâm đã sớm không cảm nhận được nữa.
Chỉ có huyệt đạo đang dần dần lỏng lẻo, ngày càng rõ ràng.
Như thể trở ngại cuối cùng để dung hợp thân thể với đất trời đang dần dần mỏng đi, chỉ cần dùng chút sức là có thể đột phá.
Tác dụng của Niết Bàn ấn chính là khiến cho vết thương trên người Triệu Khổ Tâm càng nặng, nhưng Nguyên Lực trong cơ thể cũng càng bộc phát.
Hơn nữa, còn có bí pháp chém giết của binh gia.
Có thể tạm thời cướp đoạt Nguyên Lực của người khác để sử dụng.
“Không đủ!”
“Không đủ!”
Triệu Khổ Tâm gào thét, ngược dòng lao về phía đối thủ, mặc kệ vết thương trên người, quyền cước kết hợp, giết chết đối thủ, tham lam hấp thu Nguyên Lực.
Thậm chí, Triệu Khổ Tâm còn chủ động để bản thân bị thương nặng hơn, khiến cho khoảng cách đến cực hạn càng gần.
Một lúc nào đó…
“Rắc…”
Vết nứt xuất hiện, bình minh như thể đang ở ngay trước mắt.
“Vèo!”
Lúc này, một luồng sáng xé toạc bầu trời đâm vào bụng Triệu Khổ Tâm.
“Ầm!”
Vụ nổ dữ dội trực tiếp phá vỡ sự cân bằng, trong lúc hỗn loạn, một bóng người toàn thân đầy máu loạng choạng chạy trốn về phía khe hở của quân đội.
Trên sườn dốc cao.
Dương Thế Trinh chậm rãi cất cung.
“Ông ta chết chắc rồi.”
Bị người ta cắt ngang lúc đột phá, bị trọng thương, lại còn bị phản phệ, cho dù là thần tiên cũng không cứu được.
“Quả nhiên là người của Triệu gia.”
Gần vùng nước, trong rừng rậm, Uông Tùng lẩm bẩm:
“Nếu như lão ta toàn thịnh, chúng ta đến đây chẳng khác nào tự tìm đường chết.”
“Hắc Thiết hậu kỳ.” Ông Đồng Xu nheo mắt, vẻ mặt cuồng nhiệt:
“Lão ta đến rồi.”
Chu Giáp đứng trên ngọn cây, bất động.
Thực lực của Triệu Khổ Tâm rất khủng bố, vượt xa Mông Nam, Quách Ngộ Đoạn, ở Thạch Thành này, nếu đơn đấu, e rằng không ai là đối thủ của Triệu Khổ Tâm.
Cho dù là hai vị trên Tiểu Lang đảo cũng vậy.
Tuy rằng Chu Giáp tự phụ, nhưng cũng phải thừa nhận, hắn không phải là đối thủ của Triệu Khổ Tâm.
Nhưng mà…
Triệu Khổ Tâm bây giờ, toàn thân đầy thương tích, khí tức yếu ớt, nhìn thì có vẻ cho dù bọn họ không ra tay, Triệu Khổ Tâm cũng sống không được bao lâu nữa.
“Vèo!”
“Vèo!”
Bị người ta cắt ngang lúc đột phá, Triệu Khổ Tâm không chỉ bị thương ở thân thể, mà tinh thần cũng bị ảnh hưởng rất lớn, trong đầu lão ta hỗn loạn.
Mọi thứ trong mắt đều trở nên mờ mịt.
Triệu Khổ Tâm chỉ có thể dựa vào bản năng để thi triển khinh công chạy trốn.
“Ào ào…”
Nước chảy cuồn cuộn.
Tiếng nước quen thuộc khiến cho Triệu Khổ Tâm mơ màng, cuộc sống ngư dân, phu xe mà lão ta đã ngụy trang nhiều năm, như thể đã trở thành một phần trong cuộc sống của lão ta.
Chết ở đây cũng được.
Nhưng…
Bây giờ không được.
“Người lái đò!”
Triệu Khổ Tâm giơ tay lên, sau đó dừng lại.
“Vèo!”
Hàn quang lóe lên phía sau lưng, một thanh loan đao xé toạc không khí, tốc độ cực nhanh khiến cho không khí nơi lưỡi đao đi qua gợn sóng giống như mặt nước.
Chuôi loan đao nối liền với một sợi xích, người cầm xích có thể điều khiển loan đao từ xa.
Cửu Long loan đao!
Là đao pháp độc nhất vô nhị của Uông Vân, Vân Tùng song đạo.
Triệu Khổ Tâm nghiêng người, quay đầu lại, vung nắm đấm.
“Cạch…”
Hai nắm đấm va chạm với Huyền Binh Hắc Thiết, trên nắm đấm xuất hiện một vết máu, còn loan đao thì giống như cà tím héo, rơi xuống đất.
“Ừm!”
Uông Vân, người đang ẩn nấp sau thân cây, kêu lên một tiếng đau đớn, gã ta cảm thấy một luồng kình khí dọc theo loan đao, xích sắt ập đến, khiến cho cơ thể tê dại.
0.50500 sec| 2385.945 kb